Chết và Tái Sanh (Death and Rebirth)
CHẾT và TÁI SINH – DEATH & REBIRTH
Thích Nguyên Tạng
Quảng Ðức Tùng Thư tái bản, 2019
Hình: Gian D
Bìa và trình bày: Uyên Nguyên
Trong tuần lễ vừa qua tại thành phố Melbourne này đã trải qua một cơn kinh hoàng về vụ nổ súng bắn chết người, sự kiện đau đớn này xảy ra khoảng 8 giờ 30 sáng thứ hai, 18-6-2007, ngay trên góc đường William và Flinders, một loạt đạn nổ vào giờ cao điểm buổi sáng đã biến trung tâm thương mại thành phố Melbourne xinh đẹp thành quang cảnh của một tấn thảm kịch đổ máu. Luật sư Brendan Keilar, 43 tuổi đã bị bắn gục khi ông can đảm tìm cách ngăn cản một tay súng Hudson đang hành hung cô Kara Douglas, 24 tuổi, người đang hành nghề người mẫu và cố vấn du lịch. Cái chết thương tâm nhưng đầy lòng hy sinh cam đảm của luật sư Keilar, ra tay cứu một người qua đường mà ông không hề quen biết, đã làm bùng lên một làn sóng tranh cãi trong quần chúng trên các hệ thống trực thoại truyền thanh, truyền hình. Phần lớn những người góp ý đều tán đồng việc ra tay cứu người lâm nạn dù phải trả giá đắt bằng chính mạng sống của mình, là điều đáng ngưỡng phục và là điều đáng làm.
Ghi lại nơi đây đôi dòng về cái chết của cố Luật sư Keilar, để tưởng niệm một người con dân Melbourne, một người hùng của thời hiện đại. Ông đã ra đi vĩnh viễn bỏ lại phía sau mình một vợ và ba con nhỏ dại cùng với một sự nghiệp thành công rực rỡ ở phía trước. Cái chết của ông đã gây xúc động cho hàng vạn người trên xứ sở hiền hòa này, những người chưa từng quen biết ông. Đối với người đệ tử Phật, thì cái chết của Keilar thêm một lần nữa khẳng định rằng trên cõi đời này không cái gì chắc thật cả, tất cả đều mỏng manh và huyền ảo như giấc chiêm bao.
“Ngày nay đã qua, mạng sống giảm dần, như cá ít nước, nào có vui gì, đại chúng nên tinh tấn tu tập, như cứu lửa đang cháy trên đầu, nhớ nghĩ đến vô thường, mà cẩn thận chớ có buông lung”. (Thị nhật dĩ quá, mạng diệc tùy giảm, như thiểu thủy ngư, tư hữu hà lạc, đại chúng đương cần tinh tấn, như cứu đầu nhiên, đản niệm vô thường, thận vật phóng dật). Đây là lời cảnh tỉnh, nhắc nhở cho hàng đệ tử Phật trong thời công phu buổi chiều về mạng sống của con người trong cõi đời mong manh này. Bình thường chúng ta ít để ý đến những lời dạy đơn giản này, chúng ta chỉ ý thức được khi cái chết vào tận trong nhà của mình. Chúng ta sợ hãi và đớn đau khi người thân của mình qua đời, nhưng mấy ai biết chuẩn bị trước khi cái chết đến với chúng ta? Ai cũng nghĩ rằng mình sẽ còn sống lâu lắm trên đời này, nên từ từ mà chuẩn bị, vội vã gì.
Điều này lại được Đức Phật cảnh báo qua một ví dụ nhỏ, Ngài hỏi các đệ tử: cái mạng sống của con người ở trong mấy giờ? Một thầy tỳ kheo đáp: nó ở chỉ một ngày. Phật bảo: con chưa biết đạo! Lại hỏi: mạng người ở trong mấy giờ? Một vị khác đáp: ở trong một bữa ăn cơm. Phật quở: con cũng chưa biết đạo! Lại hỏi: mạng người ở trong mấy giờ? Một vị tỳ kheo khác bạch rằng: nó chỉ ở trong một hơi thở. Đức Phật khen: con đã biết đạo rồi. Quả thật vậy, mạng sống con người chỉ ở trong một hơi thở. Tổ Quy Sơn Linh Hựu cũng dạy: “Vô thường già chết, không hẹn cùng người, sớm còn tối mất, bỗng chốc đã qua đời khác, cũng như sương mùa xuân, móc buổi sớm, chợt có liền không, cây bên bờ, dây trong giếng nào được bền lâu …”. “Vô thường lão bệnh, bất dữ nhơn kỳ, triêu tồn tịch vong, sát na dị thế, thí như xuân sương hiểu lộ, thúc hốt tức vô, ngạn thọ tỉnh đằng, khởi năng trường cửu”.
Trong Kinh Pháp Hoa Đức Phật cũng tuyên bố: “Tam giới bất an, do như hỏa trạch” tức là ba cõi không an, giống như ở trong nhà lửa. Lửa ở đây chính là lửa vô minh, lửa tham lam, lửa sân hận, lửa si mê, lửa điên đảo, lửa vọng tưởng…nếu hàng đệ tử Phật không biết tu tập, các thứ lửa ấy ngày đêm sẽ thiêu đốt, hủy diệt hạt giống bồ đề tâm để rồi phải uổng công vô ích vào ra ba cõi sáu đường, vẫn còn bị chi phối trong vòng sinh tử luân hồi.
Ngày nay, chúng ta có phước, có duyên gặp được Phật Pháp, nên cố gắng dành thời gian còn lại trong đời mình để tu tập, để sớm thoát cái vòng lẩn quẩn sinh tử khổ đau. Phật dạy: “siêng năng, tinh tấn là đường dẫn đến Niết Bàn. Lười biếng, giải đãi và trì hoãn là đường đưa về sanh tử luân hồi”. Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mới thấy đó thì liền mất đó, mọi thứ trên đời này đều giả tạm, không có cái gì chắc thật và trường tồn mãi mãi, chỉ có phước đức và nghiệp lực sẽ tồn tại với ta trong hiện tại và ngay cả sau khi chúng ta rời khỏi trần gian này, chính nó sẽ dẫn dắt chúng ta đi vào tiến trình giải thoát, giác ngộ hay là đọa lạc, trôi lăn trong vòng sinh tử luân hồi. Mỗi người phải ý thức rằng “ nhơn thân nan đắc, Phật pháp nan văn’’, thân người khó được, Phật pháp khó nghe”, và một khi đã mất thân người này rồi, biết bao giờ mới tìm lại được nữa, nên người xưa từng nói: “Nhất thất nhơn thân, vạn kiếp bất phục” là như vậy đó. Do vậy, chúng ta hãy cố gắng, siêng năng thực hiện mọi hạnh lành ngay khi có thể để mang lại lợi ích thiết thực cho mình và cho người trong đời sống tâm linh này.
Tập sách nhỏ mà quý vị đang cầm trên tay đã được tái bản lần thứ 7, lần ấn hành này nhờ vào sự phát tâm của hai gia đình đạo hữu Ngô Tùng Bảo và đạo hữu Nguyên Lượng Nguyễn Văn Độ, với mục đích tri ơn và báo ơn song thân phụ mẫu trong mùa Vu Lan Báo Hiếu, và cũng nhằm để góp phần lăn chuyển bánh xe Pháp đến với chúng sanh trên thế gian này.
Xin chắp tay nguyện cầu cho Chánh Pháp được trường tồn, chúng sanh được an lạc. Và cũng xin nguyện cầu cho Cửu Huyền Thất Tổ, Cha Mẹ nhiều đời của chúng ta sớm tái sinh về cõi giới an lành.
Nam Mô A Di Đà Phật
Melbourne, mùa Báo Hiếu 2007
Tỳ Kheo Thích Nguyên Tạng