Chiếc lá mùa thu cũ
Buổi sáng đầu tháng Sáu, tôi đi bộ dọc con đường quanh xóm. Con đường đẹp, sạch sẽ và nhiều bóng mát. Bình thường bà xã đi theo canh chừng để tôi không chọn một tàng cây nào đó ngồi làm thơ rồi về thay vì đi bộ ít ra vài ngàn bước, nhưng hôm đó tôi đi một mình.
Một chiếc lá phong lan đỏ rực từ đâu rơi xuống nằm yên trên mặt đường.
Lá thu nhưng trời không phải mùa thu. Trời mới chỉ bước sang hè. Mùa thu trước đã qua lâu rồi và mùa thu tới còn phải chờ hơn ba tháng nữa.
Thấy chiếc lá lẻ loi nhưng nổi bật trên mặt đường, tôi nhặt chụp một tấm hình và đặt trên bụi cỏ bên đường để những người đi sau khỏi dẫm lên. Thương chiếc lá hay thương mình.
Nhớ lại. Hai chục năm trước, trên con đường này, có một cụ già khoảng tám mươi tuổi đi bộ. Vợ chồng tôi để ý cụ đi gần như mỗi ngày qua suốt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
Trong mùa đông băng giá và đường trơn trợt nhưng khi cơn bão tuyết vừa ngưng lại thấy cụ đang bước thấp bước cao ngoài đường.
Nhất là vào mùa thu, nhìn bóng cụ nghiêng nghiêng dưới hàng cây phong lan đỏ rực, lòng chợt dâng lên một nỗi ngậm ngùi.
Rồi vài năm sau chúng tôi không thấy cụ đi nữa.
Tôi viết khá nhiều thơ về mùa thu, những chiếc lá và số phận con người.
Một ngày rảnh rỗi nhà văn Lương Thư Trung ngồi đọc tập thơ của tôi “Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười” và nhận ra tôi dùng rất nhiều "lá" tronng thơ. Sau đó anh viết bài Người Tiều Phu Và Những Chiếc Lá Vàng với những câu rất đẹp cảm thông cho cuộc đời đầy khắc nghiệt của tôi:
“Đất trời rồi sẽ chuyển sang mùa theo sự vận hành của vũ trụ. Những chiếc lá vàng rồi sẽ rơi rụng, bay đi, bỏ lại bên trời những cành, những nhánh khẳng khiu, buồn thảm đến ngậm ngùi… Trong dòng đời, với biết bao lần ngụp lặn, chìm đắm trong bể khổ trầm luân, giông tố, bão bùng… Rồi bức tranh vân cẩu cũng phải tan đi, để trả lại trần gian này một chút nắng ấm mặt trời, để trả lại cho con người một cõi an nhiên, thanh tịnh. Cao đẹp biết bao khi có những con người hy sinh đời mình tự nguyện làm một người tiều phu với tấm lòng từ bi đi khắp bốn phương tám hướng gom góp từ nhánh củi, cọng rơm, ngọn cỏ đến những chiếc lá vàng khô để đốt lửa soi đường, sưởi ấm nhân sinh! Hạnh phúc thay được làm một nhà thơ! Hạnh phúc thay được làm một người tiều phu với tấm lòng từ bi đi góp nhặt những chiếc lá vàng!”
Anh gởi bài viết tặng tôi. Chính tôi cũng lấy làm ngạc nhiên mình dùng chữ "lá" nhiều đến thế. Có lẽ vì lá gần gũi với tôi trong một khoảng đời niên thiếu khá dài.
Cụ già hàng xóm năm xưa chắc qua đời. Nhưng hai chục năm sau trên con đường cụ từng đi có một người khác cũng đi. Người đó là tôi, và dù non hay già, chúng tôi rồi cũng chỉ là những chiếc lá của mùa thu cũ.
Người đi như mùa thu.
Trần Trung Đạo